Chúng tôi bắt đầu hành trình khi trời còn mờ mờ không nhìn rõ mặt mọi người. Trên chiếc xe chở đầy những món quà nhiều ý nghĩa, ai trong chúng tôi cũng có những cảm xúc khó tả, những câu hỏi không có câu trả lời…tất cả giấu kín lặng lẽ.
Con đường dài cuối cùng cũng dẫn chúng tôi tới xã Minh Hoá- Quảng Bình, nơi chúng tôi dừng chân làm công tác tình nguyện. Chúng tôi được bố trí ăn nghỉ tại trường học. Ấn tượng đầu tiên đối với tôi là Phòng hội đồng của trường được lợp mái tranh và cũng là nơi kém khang trang nhất của trường. Hôm đó là ngày chủ nhật nên trường khá vắng vẻ và yên tĩnh. Các em học sinh ở khu nội trú kề đó ùa ra, đứng xa xa để đón tiếp chúng tôi với ánh mắt thăm dò, dường như lâu lắm rồi nơi này không có người lạ ghé qua.
Cơn lũ đi qua- ngôi nhà đồng bào miền trung xã Minh Hoá xơ xác, ruộng rau mới trồng giờ đây trông trơn, cơn lũ qua tài sản mất hết nhưng niềm tin về cuộc sống ý chí kiên cường không làm người dân ở đây gục ngã, họ sống ôn hoà với mẹ thiên nhiên. Luôn mến khách và nhiệt tình dù trong cơn bão người dân đã nhịn đói nhiều ngày.
Mang trong mình những món quà tuy nhỏ bé nhưng chứa đựng bao nhiêu tình cảm, tấm lòng của tất cả anh em công ty Bê Tông Hà Nam đến với nhân dân xã Minh Hoá, quả thực không có gì quý bằng tình cảm yêu thương- đùm bọc lẫn nhau giữa con người với con người.
Đây là trải nghiệm mới vô cùng ý nghĩa và thú vị trong cuộc sống này. Mảnh đất đầy sương gió giữa núi rừng bao la là nơi những con người thiếu thốn cả về tình cảm và vật chất sẽ được đền đáp bởi tình yêu mà họ dành cho nhau và tình cảm của cả nước hướng tới. Chắc chắn những gì chúng tôi làm được chưa đủ lớn nhưng sẽ là những giây phút lắng đọng cảm xúc, chia sẻ những khó khăn của năm cũ để cùng nhau nở nụ cười đón năm mới với nhiều điều tốt đẹp mới sẽ đến với tất cả chúng ta. Tôi sẽ nhớ mãi những kỷ niệm này – kỷ niệm về giá trị cuộc sống, khao khát tình yêu thương, là nguồn cảm hứng bất tận để không ngừng vươn lên.
Chuyến đi thiện Nguyện- Công ty bê tông Hà Nam ngày 06/11/2020